Cái cảm giác đi tàu lúc ấy lạ lắm, khó
nói. Tôi đã nhiều lần đi tàu hoả, nhưng vì vắng bóng tàu hoả lâu, vì lụi hụi trong rừng
núi kháng chiến nên như đã nói chúng tôi ù lì, không biết đến bao giờ
mới trở về, (thoảng lúc bốc lên lại tưởng sẽ trở về đến nơi).
Nay ngồi trên toa xe gỗ dành riêng cho “Bộ đội Lưỡng Quảng” ăn
bấnh bao thay cơm, chúng tôi thú vị bất ngờ. Mô tả lại trạng thái này vì muốn lưu
lại cái kỷ niệm có giá trị đặc trưng về tinh thần. Tôi cứ so sánh các chuyến
hành quân Đông Tây Nam Bắc, sang Lào, thì chuyến đi Trung
Quốc lần này
còn đẹp hơn rất nhiều so với các cuộc du lịch tàu bay, xe hơi, ở khách sạn 5 sao hiện nay;
vì cái càng hiếm thì càng quý, cái càng cố ẩn giấu đi thì cứ càng
lóng lánh.