Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Hồi kí Bùi Ngọc Sách (tiếp)


VIET BAC CAI' NOI CUA CUOC KHANG CHIEN CHONG PHAP

Chúng tôi đặt chân lên Việt Bắc, ti trường Lục Quân đóng ở Đồng Hỷ, bên dòng Sông Công, tỉnh Thái Nguyên. Rừngở đây thoáng và không u tì như ở Hà Cháy bởi còn thấy cây trồng và làng xóm. Tỏ ra không khí gần Trung ương.

Hiệuủy nhà trường thưởng cho chúng tôi vừa tói một con bò để bồi dưỡng cho lại sức. Rồi chúng tôi chia tay với đại đội trưởng tạm thời để được biên chế vào các đại đội vốn có của 5a (Khoá 5 ở Việt Bắc gọi là 5a, phân hiệu ở khu 4 gọi là 5b) đã học ở đây cùng lúc với chúng tôi khi học ở phân hiệu 5b. Tôivề đại đội của anh Hoà đen, chính trị viên là anh Xuân. Đó là đại đội 35. Trung đội do anh Đức Kính làm trưởng.

Hồi kí Bùi Ngọc Sách (tiếp)

BA NGAY` LUC QUAN

... Ba ngày ấy lấy tên là “Ba ngày Lục Quân”*
Chúng tôi phải luyện tập, duyệt binh để ra mắt quân dân Đức Thọ. Để làm nhiệm vụ ấy học viên chúng tôi phải ráo riết tập luyện đi, đứng, nghỉ, nghiêm, bỏ mũ, đeo ba lô cho đến thao diễn đội hình và kỷ luật sao cho nghiêm cho rắp. Toàn trung đoàn vào cuộc phấn đấu, hối hả; chuẩn bị cho cuộc “hạ sơn” sau khi được khổ luyện. Dưới nắng và gió Lào ai nấy đen xạm nhưng rắn rỏi.

Chúng tôi hành quân tề chỉnh (khác hẳn với cuộc đi lếch thếch lúc vào trường), đi vào ban ngày qua xã Đoài. Nhân dân các thị trấn dọc đường hành quân của chúng ta cũng đã được phổ biến: Trường Sĩ quan Lục quân sẽ đi qua. Hội liên hiệp phụ nữ liên khu đã chuẩn bị chu đáo tới các Hội cấp cơ sở để đón và động viên nhân dân và chúng tôi được bà con động viên trở lại, thật là thắm thiết. Xã Đoài là vùng cây cam nổi tiếng. Chị em phụ nữ 2 bên đường để một dãy bàn đầy cam, bàn nào cũng cao ngất như  kiểu bày đồ bái vọng chào đón các quan trên thời phong kiến. Chúng tôi được lệnh không được nhận, nhưng các chị em Hà Tĩnh vừa đẹp vừa ngoan cứ theo nhau chạy theo đoàn quân nhét cam vào túi áo, túi quần, vào bất cứ chỗ nào có thể chứa được mà bộ đội mang theo; chẳng lẽ bỏ đi, chúng tôi đành giữ lại, ai cũng được vô số cam, cán bộ cũng lờ đi.