Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Tình yêu U100 (Giang Mèo)

GM FB - Gặp lại ông, Hùm xám đường số 4, Đặng Văn Việt lần bao nhiêu không nhớ. Nhưng lần này không nói chuyện thế sự, chẳng bàn chuyện chiến tranh mà là tâm tình câu chuyện tình yêu... Nghe một người U100 nói chuyện tình yêu, hẳn sẽ nhiều xúc động và dư âm hơn bao giờ. 


Ông ấy (sn 1920) nói rằng, đời ông có 5 biến cố quan trọng thì sự kiện đầu tiên là cách mạng tháng 8, ông mất người yêu, mất vợ, mất mối tình đầu. Ngày ấy tôi 27-28 tuổi, trẻ trung, sung sức, đẹp trai, con quan (Bố là Thượng thư Triều đình Đặng Văn Hướng), học giỏi (một trong 800 sinh viên đầu tiên của Đại học Đông Dương) ... Nói thật tôi đi tán gái đâu là đổ ở đó. Nhưng tôi theo cách mạng, thù tây, tôi nghĩ một lòng phải giải phóng dân tộc nên không tính chuyện yêu đương ủy mị, gạt bỏ bao nhiêu thư tình và những lời ong bướm... Vậy mà, ông nói một câu tiếng Pháp dài ngoằng..... (đại loại là: Trái tim có những lý lẽ mà lý trí không bao giờ giải nghĩa được). Có một người con gái xứ Huế cứ thầm lặng bên tôi, không nói, không cười nhưng ngày này qua ngày khác... tâm hồn và trái tim in hằn hình bóng nhau. Tôi yêu lúc nào không hay. Mối tình đầu như thế. Cách mạng tháng 8 bùng lên, tôi đi theo cộng sản hoạt động, cô ấy ở nhà nghe bao hoạt động giải phóng phụ nữ, tự do cá nhân, ... thoát ly khỏi gia đình. Cô ấy xinh đẹp tài năng, nhiều người theo đuổi. Ba tôi sợ không giữ được cô ấy nên gọi tôi về cưới. Khi đó Ba cô ấy là Bộ trưởng (Thượng thư), ba tôi là Thứ trưởng (Tham tri triều đình), hai gia đình đồng ý. Chúng tôi làm lễ cưới trang trọng... 3 ngày sau tôi lên đường theo cách mạng, vào chiến khu, bỏ cô ấy ở nhà. Tôi vào bộ đội, trở thành trung đoàn trưởng chủ lực, chỉ huy Trung đoàn 174 với hơn 5000 quân ở biên giới (đường số 4 từ Lạng Sơn đến Bình Liêu, Quảng Ninh), nhiệm vụ cách mạng nặng nề, tôi không còn nghĩ tới điều gì... Cô ấy ở nhà, xinh đẹp, giỏi giang và tài hoa, trăm nghìn người theo đuổi... Tôi mất cô ấy là điều không tránh khỏi. Nhanh chóng và bất ngờ, vô vọng và bặt vô âm tín. Khi ấy tôi cũng 28-30 tuổi như các cậu bây giờ, mối tình đầu như vết dao cứa vào tim, như xé lòng xé ruột ra, đến bây giờ cũng gần 70 năm rồi mà sao tôi không quên được. Cuộc đời tôi chinh chiến 15 năm thôi, nhưng đánh hơn 120 trận, bị thương 5 lần, 30 lần chết hụt, chứng kiến bao cảnh máu đổ đầu rơi, bản thân gia đình cũng tan gia bại sản, hủy hoại tận cùng... nhưng vẫn đau vì mất người yêu. Tình yêu là thứ không lý giải được, nay tôi gần trăm tuổi, nói chuyện tình yêu thì nghe phi lý, nhưng thực sự có những nỗi đau đi theo trọn đời, thậm chí theo sang cả kiếp khác... Chữ tình là như vậy các cậu ạ!

Ngồi với ông lúc này, không phải Hùm xám đường số 4, không phải Đệ tứ quốc lộ đại vương, không phải anh hùng không sao không vạch, không phải Cục trưởng 20 năm... mà chỉ đơn giản là một ông già ngót trăm tuổi vẫn nói chuyện tình yêu. Bây giờ đã đi qua gần thế kỷ, ông ấy vẫn có thời khóa biểu khiêu vũ buổi sáng, chạy xe máy "nữ hoàng tốc độ" (Wave alpha110) thăm bạn bè, làm thơ, viết sách, đánh tenis, kể chuyện cười, viết sách bằng các thứ tiếng... và vẫn yêu! Thực sự một nhân cách và tình yêu đáng khâm phục và học hỏi. Làm sao để giữ gìn sức khỏe thể xác, tinh thần và tình yêu như vậy khi đã sống cuộc đời ngót trăm năm, đi qua mọi bom đạn, máu lửa, hy sinh, biến cố và oan khiên của thế gian này....???

Hai thằng trẻ trâu U30 ngồi với ông nghe chuyện và tự vấn bản thân mình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Viết nhận xét, nếu chưa đăng kí, bạn có thể ghi tên mình (hoặc nickname) và xuống mục "Chọn 1 nhận dạng" nháy vào "Ẩn danh" rồi xuất bản nhận xét.